Ngồi
ngắm những cơn mưa dai dẳng trong lòng lại trỗi dậy những kí ức xa xăm. Đã rất
lâu rồi… mỗi khi mưa về tôi lại cuộn mình vào tấm chăn ấm, chỉ mặc sức miên man
theo những suy nghĩ về cuộc sống, dường như quên bẵng những ngày mưa dầm khi
còn nhỏ. Dạo trước nhà tôi còn ở trên một vùng núi cao, nơi chi thưa thớt vài
mái nhà tranh vách nứa, mỗi nhà có một khoảng vườn rộng rịch với cả vườn cây um
tùm, càng làm cho xóm núi thêm thâm u, nhất là những chiều mưa rừng dai dẳng. Khi
ấy nhà tôi nghèo lắm, có bốn chị em, chị hai chỉ mới mười ba tuổi, vậy mà ngày
nào cũng theo ba má vào rừng, gánh hàng cho những bãi vàng xa hút. Có hôm chị
hai về, người ướt sũng, mặt tím tái vì lạnh. Gọi hoài không thấy đứa nào í ới,
đến khi chị lục tìm trong bục phản mới phát hiện ba đứa chui vào ngủ lăn quay,
chị hôn nhẹ lên má từng đứa.
Tối đến, ba má về chúng tôi bò
dạy chui ra khỏi bục như những chú chó con, đầu hơi mụ đi vì bị “mặt trời đè”. Bếp
củi sưởi ấm cả gian nhà lá cùng với những mẫu chuyện má kể xua tan cái giá lạnh
bên ngoài. Má tôi lại ca lên vài câu cải lương cho cả nhà nghe. Lúc trước khi
còn ở quê, má hay đi diễn cải lương trên Đình, từ dạo theo ba lên núi má quên
hẳn những buổi sinh hoạt, thằng Út vẫn nhụi đầu vào lòng má nũng nịu, nhưng tôi
vẫn cảm nhận hơi ấm đã kịp tỏa ra bao bọc căn nhà nhỏ dù bên ngoài mưa vẫn rơi
và gió rít lùa vào kẽ phên hun hút.
Ba tôi vừa cười hiền lành vừa
trút nồi sắn luộc nóng hổi ra rổ, mùa mưa cũng là dịp tôi được thưởng thức
những món ăn “gia truyền” của ba, ba nói sắn luộc ở miền núi ít bở, mà đa phần
bị sượng đi, nhưng ba đã chế biến nó
thành một món ngon lành. Ba gói những miếng sắn vào bọc ni lông, dùng chày đập
nhuyễn đến khi miếng sắn bị cán thành một lát mỏng dính, ba gỡ ra đưa cho từng
đứa, chúng tôi giành nhau chấm vào chén đường trắng má vừa trút ra, ăn đến ngon
lành. Má cười bảo ngày trước làm gì đủ gạo, nên người ta làm vậy cho dễ ăn. Mấy
chị em tôi không hiểu cái khổ ngày trước má nói hình dạng như thế nào, chỉ
ngóng nghe rồi nhanh chóng chấm từng miếng sắn cho vào miệng nhai ngon lành.
Có hôm ba đổi món, ba lấy ra
một ít bắp khô lâu nay má vẫn cất trên giàn bếp, ran với cát nóng nên mỗi hạt
bắp nổ ra trắng như những bông tuyết, giòn tan. Đợi bắp nguội đi ba lại cho vào
lon để giã nát, chỉ một lát sau khi trộn với đường và cho vào miệng thì cái mùi
thơm lựng lan tỏa, cùng với cái ngòn ngọt của đường trắng. Vậy là chị em tôi
được thưởng thức những món ăn vặt thường nhật nhưng đầy ắp hơi ấm của ba.
Vậy mà có dạo, tôi đi học xa.
Cũng vào mùa mưa tầm tã, ba má gởi đứa bạn mang vào cho tôi một bịch bắp ran mà
ba đã kì công giã nát, tôi nhận lấy từ đứa bạn mang về phòng rồi quên bẵng đi
sự hiện diện của nó. Trời mưa, ở gần nhà tôi thuê trọ có rất nhiều hàng quán,
bao nhiêu món ăn vặt, những nồi nước lều bốc khói nghi ngút và hương thơm gọi
mời. Còn bịch bột bắp ngày xưa của ba vẫn nằm im lìm trên góc bàn lạnh ngắt…
Tôi về thăm nhà vào một ngày
trời đã ngớt mưa, nhưng cái lạnh ở vùng núi cũng làm tôi phải co rúm bên bếp
lửa như hồi còn nhỏ. Bữa cơm tối vẫn là những món tôi thích, đĩa thịt kho mắm
thơm đậm đà. Ba gắp từng miếng thịt nạt bỏ vào chén tôi, còn những miếng thịt
mỡ ba cho vào chén mình. Má bắt gặp ánh mắt nghi ngại khi tôi nhìn ba và từng
đũa cơm. Má cười nói như giải thích, ba quen ăn thịt mỡ mà. Tôi đưa miếng thịt
lên miệng mà nước mắt chực trào. Bao nhiêu năm rồi ba tôi vẫn vậy, ba vẫn thích
ăn thịt mỡ. Chỉ một điều tôi chợt hiểu, ba để phần miếng ngon cho chúng tôi.
Tôi sực nhớ tới bịch bắp ran ba gởi. Chút hổ thẹn trỗi lên giày vò mà tôi cố
gắng vẫn không kìm được.
Mùa mưa vẫn chưa qua khỏi,
những cơn mưa đã bắt đầu dữ dằn và nặng hạt như đưa tôi trôi về những miền kí
ức xa xăm, nơi có ba má, có những điều bình dị nhất ru tôi ấm lòng khi mỗi bận
đông về…
Địa chỉ liên lạc:
Nguyễn Thị Cẩm Giang
Hội Văn học Nghệ thuật Tam Kỳ
56 Trần Cao Vân, Thành phố Tam Kỳ
Tỉnh Quảng Nam
Điện thoại: 01662277995
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét