Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

VŨ KHẮC TỈNH- Còn sống trên đời ta bạn còn vui

ĐỌC THƠ

    Còn sống trên đời ta bạn còn vui

Ta về lại Tam Kỳ cho đỡ nhớ
Bạn mời ta đặc sản cơm gà
Ta mời bạn uống cà phê quán
Thơ với đời xúm xít bạn và ta

Ta đã ra đi xa nơi quê quán
Sống tha phương một quãng đời dài
Bạn ở lại sơn khê cùng cốc
Bên quán chiều ly rượu lai rai

Lữ khách đêm mơ về cố quận
Tiễn điệu buồn theo khói thuốc bay
Bạn với chén rượu khà một tiếng
Cho hả lòng hả dạ cơn say

Cơm áo đã nửa đời phiêu dạt
Ngựa rũ bờm bên núi non xưa
Gác đao lại chôn rìu bên núi
Về đây năm mới cũ giao thừa

Về đây với chút tình bằng hữu
Thơ không còn bay bướm như xưa
Bạn đừng trách ta làm thơ dở
Thơ với đời như sớm nắng chiều mưa

Ta với bạn gặp đây cũng đủ
Vạn sự có may rủi hên xui
Dòng đời chảy mênh mang sinh tử
Còn sống trên đời ta bạn còn vui
                                   Vũ Khắc Tĩnh
                 (  Trích trong tập thơ  BÊN TRỜI SƯƠNG KHÓI
                               NXB Văn Nghệ - 2007)

     Đúng ra thì đây là một bài thơ chưa “thật sự hay“ như tác giả đã tự nhận: “Bạn đừng trách ta làm thơ dở / Thơ với đời như sớm nắng chiều mưa...” Nhưng “Còn sống trên đời ta bạn còn vui“ là một tâm tình cần ghi nhận :
            Ta về lại Tam Kỳ cho đỡ nhớ
            Bạn mời ta đặc sản cơm gà
            Ta mời bạn uống cà phê quán
            Thơ với đời xúm xít bạn và ta
     Phải nói là yêu Tam Kỳ và nhớ Tam Kỳ hung lắm mới viết được mấy câu rất thô nhưng lại rất tâm tình đến thế
     Ở đâu trên dặm dài đất nước này lại không mang máng như đoạn thơ trên? Và ở đâu trong những vùng miền của một dân tộc được coi là yêu thơ vào hạng thượng thừa này lại không có dáng dấp đã trình bày... Nhưng Tam Kỳ thì đặc biệt hơn, đúng y như đề cập.
      Từ ngày còn là một thị xã nhỏ cỡ lòng bàn tay nằm vào vị trí trung độ trên hành trình Nam Bắc. Tam Kỳ đã để lại không ít nguôi ngoai  cho những ai có dịp ghé qua và “dừng chân đứng giữa trời non nước..” (bà H.T.Q) ở Tam Kỳ bởi một quán Bà Tề thơm nức mũi người qua. Bởi một món Cơm Gà ngon nổi tiếng. Một cà phê Đợi, một Sanh Hưng hay bất kỳ một góc quán bình dân nào khi tạt vào nhâm nhi ly cà phê trong tay một sớm thiết tha nhạc Trịnh. Bởi những con người quê kiểng tình cảm, chân chất và hồn hậu. Bởi một vùng đất đai “có phố có làng”, có con sông nhỏ hiền hoà trong xanh và thơ mộng vắt ngang qua một đầu phố thị như lời nhắn nhủ thiết tha và lưu luyến. Rồi ra để lại nhiều nhớ nghĩ ở lòng người từ cái nơi chốn còn rất nghèo, rất “kỳ”, rất dễ thương dễ chịu và dễ sống này.
      Đó là với khách đường xa. Huống hồ...!
      Hai khổ thơ tiếp sau làm nhớ đến câu hát vui mà chỉ ở Tam Kỳ mới có và “chính xác đến trăm phần trăm chất lượng sản phẩm“ của những tay thích lai rai ba xị được cải biên từ một câu hát ru ông bà xưa để lại “Chiều chiều lại nhớ chiều chiều / vợ con không nhớ mà nhớ Năm Rìu, Chín Ngư “...Tuy nhiên ở đây còn có một điều gì đó rất cảm khái :
               “ Bạn với chén rượu khà một tiếng
               “ Cho hả lòng hả dạ cơn say
       Sao mà nghe như tráng sĩ hề !
       Mà không tráng sĩ hề sao được khi máu giang hồ lãng tử một ngày bất chợt nổi lên lôi tuột người thơ của chúng ta “...ra đi nơi xa quê quán“ làm cuộc Hành phương nam (N.B) như nhiều tâm hồn vỗ cánh trẻ trai để rồi cũng bất chợt một ngày” Lữ khách đêm mơ về cố quận” thẩm thấu nỗi buồn tha hương cố lý
                “ Cơm áo đã nửa đời phiêu bạt
                “ Ngựa rũ bờm bên núi non xưa
       Té ra cũng bởi cuộc tồn sinh cơm áo thôi mà! Nhưng sự thể lại tình người không vẹn, nên khi nguội lạnh tang bồng và mòn hao niềm háo hức trời xa đất rộng, đã khuyết vẹt một mộng ban đầu du lãng. Mái xanh phủ màu sương gió giữa va đập xứ người và huyễn hoặc phù sinh. “Lão Mã” lại quay đầu về núi cũ, rung bờm bạc thếch mưa nắng phong trần mà ngân vang giọng hí quê hương lúc đất trời giao hoà và người xa lục tục hành trang hoàn cố xứ. Hỏi còn nỗi niềm nào ngậm ngùi hơn? Đây cũng chính là tâm sự mang mang tấc lòng tác giả. Tôi – Tin - Thế!
                “ Về đây với chút tình bằng hữu
                “ Thơ không còn bay bướm như xưa
       Và :  “Dòng đời chảy mênh mang sinh tử
                “ Còn sống trên đời ta bạn còn vui...
        Một – Quá -Trình - Tự - Nhận - Thức. Qua rồi cái thời màu mè câu chữ và hoa mộng trời xa. Điều còn lại chính là tình người sau những biến cải và sàng lọc thế nhân để nhận chân giá trị của đời người, quê hương và cuộc sống.
        Và như đã trình bày ở phần đầu bài viết nhỏ này, Tôi xin tô đậm suy nghĩ của mình về điều yêu mến ở bài thơ. Đó là một thái độ sống an nhiên tự tại, biết vui, biết quý, biết trân trọng những gì ta có được, còn được từ cuộc đời này, mà để tường tận ý nghĩa tưởng chừng đơn giản ấy, đôi khi phải đánh đổi bằng một cái giá không hề đơn giản
                                                                      
                                                            Quảng Nam 14/6/2007
                                                               Nguyễn Đức Dũng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét